Thứ Năm, 29 tháng 9, 2016

Ám ảnh những “cống người” |

(Xây dựng) - 7 năm trước, tôi có đa dạng dịp xúc tiếp với PGS.KTS Nguyễn Hồng Thục, được nghe bà nói phổ thông về những nguy mà lại thị trấn Hà Nội sẽ phải đương đầu. Đặc biệt, bà Thục cảnh báo, với việc quy hoạch các khu đô thị “chỉ để ở” như các đô thị phía Tây Thủ đô, trong 10 năm nữa, sẽ làm cho phổ thông tuyến các con phố xuyên tâm của Thủ đô biến thành những “cống người” tham gia mỗi sáng sớm hay lúc chiều xuống.

Chẳng phải đợi đến 10 năm, sau 7 năm, Hà Nội bữa nay đã thực thụ hình thành phổ biến “cống người” trên các trục đường xuyên tâm.

Và để khắc phục tình trạng ùn tắc giao thông, gần đây Sở GTVT Hà Nội đã đề xuất lộ trình hạn giễu cợt và cấm xe máy từ sau năm 2020.

Thực ra, việc khiến này không mới, 4 năm trước, Chính phủ cũng giao UBND TP Hà Nội và TP.HCM xây đắp đề án tăng cường thi hành các biện pháp để hạn chế giễu xe mô tô, xe gắn máy.

Nhưng lần này, nỗ lực của lãnh đạo TP Thủ đô đã khiến người dân lo âu.

Hạn dè bỉu dần và tiến tới cấm lưu hành xe máy tại một vài thị trấn lớn là cần thiết song phải thận trọng trong từng biện pháp. Thế nên, việc đưa ra một lộ trình chi tiết, thực hiện quyết liệt để giải quyết các điều liên lạc bức bách tại nhì thị trấn lớn nhất cả nước là Thủ đô và TP.HCM là yếu tố nên làm cho lúc này. Xe máy sẽ sống sót chí ít là 10 - 15 năm nữa, nó chỉ giảm hẳn khi mà có những dụng cụ thay thế khác được người địa phương hài lòng.

Trước tiên, việc sử dụng các dè bỉu tài răn nạt, các quy định cấm để xây đắp một thành phố hiện đại, tiến bộ vốn dĩ là biện pháp mà tại phổ biến thành phố trên trái đất đã vận dụng. Chẳng hạn, việc tiến công vào kinh tế đối với các hành vi vi phạm giao thông (như đang khiến), về mặt lý thuyết có thể sẽ làm cho người tham gia giao thông tự chỉnh đốn lại mình hơn để không vi phạm các lỗi mà luật đã định. Hay việc sẽ hạn giễu cợt xe máy, là nhằm hướng người dân dùng các phục vụ công cộng rộng rãi hơn. Thế nhưng, vấn đề mà dư luận vồ cập là việc thực thi các quy định, vấn đề luật này sẽ ra sao, như thế nào trong bối cảnh doanh nghiệp giao thông tại nhì thành phố lớn ở vietnam còn rất... nguyên sơ; thậm chí còn có những điểm chưa hợp nhất, khi đóng, khi thành lập như liên lạc Thủ đô thì sẽ rất không dễ dàng xác định đâu là chuẩn để cư dân làm theo.

Tôi cho rằng, đối với những đô thị “khác biệt” kiểu như Hà Nội, TP.HCM, trong khi chưa kiến lập được một hạ tầng đô thị hiện đại, hiện đại; số hóa được chuỗi hệ thống giữ vững nhân khẩu, dụng cụ liên lạc… thì việc vận dụng các chế nhạo tài phạt vi phạm, hay tiến tới hạn chế nhạo (rồi cấm) công cụ tư nhân sẽ rất không dễ dàng khả thi.

Không những thế, trong một đô thị mà lối sống của một bộ phận không gầy cư dân vốn dĩ chưa được rèn rũa bởi sự vâng lệnh luật pháp ngay trong khoảng tấm bé xíu, thì những chế độ đưa ra tức thời chắc chắn sẽ không dễ gì suôn sẻ. Và, trên một nền cơ sở thành phố còn chắp vá, “đầy lỗi chính tả về quy hoạch giao thông” như hiện thời, người dân sẽ khó có thể tuân hành đúng các luật pháp trên đường.

Mặt khác, khi các điều kiện để đảm bảo cho cư dân tuân thủ theo các nguyên tắc liên lạc tối thiểu chưa làm được thì cũng chưa thể răn đe bằng các biện pháp tấn công tham gia kinh tế (phạt nặng bằng tiền), hay cấm hẳn xe cá nhân lưu thông. Trong chừng mực mực tôn trọng các chuẩn mực pháp lý, đạo đức chi phối xử sự của bản thân trong các quan hệ phường hội, người dân có quyền đặt thắc mắc trái lại đối với những người điều hành và quản lý thị trấn về các điều kiện tối thiểu như đã nói ở trên?!

Vì thế, trước khi ứng dụng các lệnh cấm (hay các mức phạt vi phạm như cách đây không lâu), lẽ ra phải coi việc doanh nghiệp, nhân tố tiết giao thông có lí trong phạm vi một thị trấn phải là một trong những nhiệm vụ cần thiết vội vàng, làm cho trước, của nhà chức trách, với tư cách là người cầm trịch công đoạn phát hành của đô thị đó.

Liệu nhà chức trách đô thị đã khiến cho được việc này? Câu tư vấn là chưa! Bởi thực tế liên lạc thành phố ở Việt Nam đang rối như tơ vò!

Tôi cũng mong một ngày thật sớm, bản thân mình chẳng phải khởi đầu và hoàn thành một ngày khiến việc với khiếp sợ về hơn 10 cây số con đường đi chật ních xe pháo, ngột ngạt khói xăng. Thay tham gia đó là những dụng cụ công cộng văn minh, những dịch vụ đô thị một thể ích nhất cho mỗi cư dân.

Lý Ngọc Thanh


Tham khảo thêm: tin tổng hợp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét