Thứ Năm, 27 tháng 10, 2016

Tôi đổi đời trong khoảng ngày bán nhà ở tậu bình thường cư |

Bán nhà đất 2,8 tỷ, tậu bình thường cư 1,4 tỷ, anh Hải sử dụng số tiền dư để đầu tư cho công việc và đã thu lại được rộng rãi thắng lợi.


Hình minh họa

Dưới đây là chia sẻ của anh Nguyễn Hải (tên anh hùng đã thay đổi), 36 tuổi, đang sống tại TP HCM:

Đa dạng người thích sở hữu nhà ở, không thích tìm bình thường cư vì nghĩ là tương lai nhà đất sẽ tăng giá còn nhà phổ biến cư sẽ mất giá. Tôi cũng từng nghĩ như thế, nhưng sau đó tôi nhìn thấy, cuộc sống hiện nay cần thiết hơn tương lai, nếu như không có hiện nay làm cho sao có tương lai. Vì thế sau tất cả lần khần, tôi đã quyết định bán ngôi nhà mặt đất của mình để tậu bình thường cư, số tiền dư ra tôi đầu tư vào buôn bán. Sau nhị năm, tôi có thể ưng ý, thậm chí có phần tự hào vì bản thân mình đã quyết định đúng.

Tôi sinh năm 1980, quê ở miền Bắc, vào TP HCM học đại học rồi ở lại thành lập công ty. Tốt nghiệp, đầu tiên tôi làm cho một tổ chức kinh doanh cá nhân chuyên phân phối xe gắn máy được 2 năm thì chuyển sang một công ti thuộc lĩnh vực dầu khí. 7 năm trở lại vừa mới đây, tôi bình ổn trong một công ti can hệ đến xây dựng. Có chuyên ngành kế toán, tôi có rộng rãi cơ hội khiến thêm bên ngoài. Bên cạnh, tôi còn đầu cơ chứng khoán, đôi khi buôn bán mua sắm vụn vặt. Một năm tôi có thể dành được khoảng trăm triệu dù tiêu pha không quá dè xẻn.

Tôi kết hôn năm 2006, vợ tôi làm cho nhân viên đàm phán cho một công ti viễn thông. Lương của vợ tôi khoảng 10 triệu/tháng, chưa kể các khoản thưởng Tết. Đến năm 2010, tổng tài sản (dè xẻn và chứng khoán) của thê thiếp chồng tôi được khoảng 1,8 tỷ. Lúc này, vợ tôi sắp sinh con đầu lòng, vì vậy tôi quyết định sắm lại miếng đất rộng 80m2 tại phố Bình Thuận, quận 7, giá 2 tỷ của người bác họ. Đây thực ra là căn nhà cấp 4 bác tôi đang cho thuê, nhà đã quá xuống cấp, mà mái nhà bác tôi neo đơn, không có ai đứng ra chăm sóc việc xây dựng nên chưng bán rẻ cho tôi, cũng là giúp đỡ thê thiếp chồng tôi có chỗ ở dễ chịu khi sắp đón thành viên mới. Số tiền còn thiếu, bác ko kể lợi nhuận và cũng không giới hạn thời gian chúng tôi phải trả. Sau đó, tôi còn mượn lại chưng 400 triệu để xây một ngôi nhà một trệt, một lầu với tổng quy mô dùng 120m2. Tôi để lại 20m2 khiến sân, vườn trồng mấy cây cảnh.

Ngôi nhà này nằm trong khu cư dân mới quy hoạch, đường trước cửa nhà tôi rộng khoảng 6m. Cư dân đa dạng phong lưu, từ người "ông công lâu năm" đến dân đủ các vùng miền về đây mua đất hay thuê trọ, người cực giàu cũng có, người trung bình như tôi cũng có và người có năng lực tài chính thấp cũng có. Hàng xóm nhiều lúc nuôi chó thả rông trên phố, cuối tuần tụ tập hát hò ồn ã nhưng tôi cho rằng có thể chịu đựng được.

Điều khiến tôi không thích nhất ở ngôi nhà này là nó nằm cạnh bãi đất hoang khoảng 200-300m2, cỏ mọc xum xê, được quây lại bằng lưới sắt thưa. Miếng đất này thuộc sự quản lý của UBND phố, người ta cắm một hồ cấm đổ rác, một hồ cấm xâm lăng hay xây đắp ở đó. Vì sát bên cạnh nên thỉnh thoảng nhà tôi cũng bị ảnh hưởng. Tham gia mùa mưa, tôi nhiều lần bắt được cóc, thạch sùng… trong khoảng bên miếng đất hoang bò sang nhà chính mình. Riêng muỗi thì nhiều ti tỉ, tôi lắp cả lưới chống muỗi ở cửa sổ nhưng vẫn phải dùng thêm hương muỗi. Có lẽ vì không khí ẩm thấp nên tới mùa mưa, công chúng trong nhà tôi thường gầy vặt, kiểu hắt hơi sổ mũi, dị ứng, ngứa ngáy khó tính…

Trong hơn 3 năm sống ở căn nhà này, cuộc sống của chúng tôi không vui không bi thảm, không giàu không có năng lực tài chính thấp, cứ đều đều qua đi. Bà xã đi làm cho sớm, về muộn theo đòi hỏi của công tác, tôi vừa làm ở công ti chính vừa tranh thủ khiến cho thêm bên ngoài nhưng cũng chỉ đủ tiêu và trả được chưng 400 triệu. Chúng tôi không có phổ thông thời điểm bỏ ra cho mình cũng như con cái, việc đi chơi gần xa như là không có. Nghỉ Tết, chúng tôi cũng chỉ dám về quê có vài ngày rồi lại sấp ngửa ra đi vì công tác đang chờ ở đô thị.

Cuộc sống khó nhọc nhưng tẻ nhạt ko phải là vấn đề tôi hy vọng. Kiếm tiền chỉ đủ sống qua ngày cũng ko phải là tiêu chí của tôi. Tôi muốn tìm xe ô tô, tôi muốn sau này cho con du học và khác lạ tôi muốn bản thân mình được tự do khi làm cho việc. Cho nên tôi câu kết cùng cậu bạn đang sống ở châu Âu nhập hàng về Việt Nam bán. Tuy nhiên, vốn của cả nhị chúng tôi không phổ quát. Tôi đem nhà thế chấp nhà băng mượn 500 triệu vào cuối năm 2013 với lợi nhuận suất 12%. Công tác có triển vọng nhưng việc phải trả lãi ngân hàng làm lợi nhuận của tôi bị giảm.

Sau phần đông lần chần về giá trị BĐS, giữa năm 2014, tôi quyết định bán nhà, được 2,8 tỷ, tôi tậu trả góp một căn hộ bình thường cư hơn 100m2 ở Nhà Bè, giá 1,4 tỷ (tôi sắm được rẻ hơn giá hoạt động mua bán nhờ quen biết với nhà đầu tư). Tiền dư tôi sử dụng để mở mang việc kinh doanh cùng cậu bạn. Nhân tố hên là sống trên tầng 15, vợ chồng tôi không còn dị ứng, mẩn ngứa nữa. Ở tầm thường cư việc dọn dẹp nhà cửa cũng dịu dàng hơn nên bà xã không còn nhờ tôi làm cho việc nhà nữa. Tôi cũng cảm thấy ở tầng cao, không gian thông thoáng hơn nên đầu óc tôi sáng suốt hơn, làm việc hiệu quả hơn.

Cho tới hiện thời, công việc buôn bán cùng bạn của tôi khá dễ dãi. Tôi bỏ hẳn các công việc làm thêm, không đầu tư chứng khoán nữa, chỉ giữ lại công tác ở công ti xây dựng (làm thuê) và tổ chức kinh doanh nhập cảng - phân phối thực phẩm (khiến chủ cùng bạn). Kết quả thu được sau khi mạnh dạn bán nhà làm cho tôi cảm thấy rất ưng ý.

Hiện tại, tôi không còn nợ tiền bác, đã trả hoàn thành tiền nhà tầm thường cư, cũng không còn nợ nhà băng tiền mượn buôn bán. Dường như đó, cũ rích phần của tôi góp ở công ti thực phẩm đã tham gia khoảng 6 tỷ, cùng lúc, thê thiếp chồng tôi còn có 700 triệu gửi nhà băng. Tôi đang dự định mua ôtô, vừa để phục vụ công việc, vừa để dịch vụ hoàng hậu con, nhưng có thể tôi sẽ không dùng số tiền dành dụm, mà sẽ tìm dạng trả góp để buộc bản thân phải quyết tâm khiến việc tốt hơn.

Theo Nguyễn Hải/VnExpress.net


Có thể bạn quan tâm: tin tổng hợp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét