(Xây dựng) – Mấy ngày qua, tại Hà Tĩnh đang “ầm” lên việc bẻ cong con đường để “né” những nơi công cộng Họ Đặng. Để có phương pháp nhìn rộng mở hơn về điều dư luận đon đả, Báo Xây đắp tin tức một vài nhân tố sau.
Cần có cách thức nhìn khách quan hơn về sự việc và việc “hành xử” với một điểm di tích lịch sử văn hóa tại Hà Tĩnh
Năm 2003, Đền thờ Quan ngự sử thiếu bảo Liêu Quận Công Đặng Sĩ Vinh được UBND tỉnh Hà Tĩnh xếp hạng di tích lịch sử văn hoá cấp thức giấc. Đền thờ thực dân địa phận thành phố Nghi Xuân (huyện Nghi Xuân, tỉnh giấc Hà Tĩnh), di tích được xây đắp trong khoảng thế kỷ XVII, trải qua nhiều biến thiên của thời tiết và sự thăng trầm của lịch sử, toàn cục khu di tích đã bị hư hỏng nên phải tu bổ rộng rãi lần. Đến năm 1943 đền thờ được xây đắp lại và sống sót cho tới hiện nay.
Đền thờ Quan ngự sử thiếu bảo Liêu Thị xã Công Đặng Sĩ Vinh tọa lạc trên khuôn viên rộng 283 m2 (chiều dài 17,7m, chiều rộng 16m) gồm các hạng mục nhà cửa: cổng, tắc môn, hạ điện, trung điện và thượng điện…thờ Quan ngự sử thiếu bảo Liêu Quận Công Đặng Sĩ Vinh và các vị tổ tông dòng họ Đặng.
Theo biên chép trong “Tộc phả họ Đặng làng Uy Viễn”, Quan ngự sử thiếu bảo Liêu Quận Công Đặng Sĩ Vinh là con trai Thị xã công Đặng Nhân Ngôn. Ông đậu khoa Hoành Trong khoảng (tương đương Tấn sĩ). Ông được tôn là một trong “Nghệ An tứ hổ”. Khi đang khiến tri phủ Thiệu Thiên (nay là Thiệu Hóa), bất bình với việc quan lại tham nhũng, ông cáo bệnh về quê thành lập trường dạy học. Do tăm tiếng của ông, triều đình lại cử ông ra làm cho quan, thăng lên tới tước Thiếu bảo Liêu Quân công đô ngự sử, khi mất được phong làm cho Phúc thần. Ông sinh ra một dòng họ rất đông ở Nghi Xuân.
Dòng họ này có phổ thông người đạt được mục tiêu đã nhập cuộc cùng nghĩa binh Tây Sơn. Họ Đặng trong khoảng thời Lý đến thời Lê Sơ là một vượng tộc đã đóng góp cho quốc gia phổ thông thiên tài, có những cống hiến lớn. Là một dòng họ có tới 63 tấn sĩ qua các triều đại, họ Đặng đã có phổ thông hiến đâng cho lịch sử dân tộc vn.
Hãy đối xử công bằng với di tích
Thời gian vừa mới đây, dư luận đã tin tức về việc đường QL8B đoạn qua thị trấn Nghi Xuân, quận Nghi Xuân, Hà Tĩnh bị “thắt” lại bởi vướng tham gia phố đi bộ Họ Đặng. Để có cái nhìn khách quan hơn, phóng viên Báo Xây dựng đã tìm hiểu và xin mua bán mấy vấn đề như sau.
Vài thông tin dư luận nghĩ rằng: “Tiệm tạm hóa dòng họ của Nguyên Bí thơ Thức giấc ủy Hà Tĩnh và đương kim Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh đã được xây dựng trong khoảng lâu” và “trên hè phố trên đã có từ rất lâu đời”. Sau đó chắc chắn: “tuyến tuyến đường QL8B lúc trước cũng chỉ là con đường nhỏ bé tham gia huyện Nghi Xuân”. Yếu tố này cho thấy, lịch sử hiện ra và vị trí xây đắp của khu vui chơi Họ Đặng đã có từ trước và hoàn toàn phù hợp, không có gì sai lạc hay vi phạm qui định.
Dường như: “Năm 1995, chấp hành Nghị định 36 về giải tỏa hành lang ATGT... nhân dân sống nhị bên các con phố đã tình nguyện lùi công trình về phía sau, nhường nhịn đất cho Nhà nước làm tuyến đường”. Về nhân tố này, phải cương trực nói rằng, việc người dân lùi vào để mở rộng hành lang tuyến phố là chuyện cá nhân, chuyện của một nhà (hộ gia đình), của một người (chủ nhà) nên có thể toàn quyền quyết định, dễ ợt như trở bàn tay. Còn khu vực chợ là chuyện của một dòng tộc, một số đông, chuyện của phổ biến thế hệ mất - còn, vì thế không khách hàng nào có quyền tự tiện quyết định về việc di dời hay chuyển nhượng kể cả Tộc trưởng.
Mặt khác, thời điểm sống sót của một ngôi nhà (dạng nhà tầm thường) cũng chỉ một vài chục năm, khi mà đó ngôi nhà ở thông thường hầu như không can hệ phổ quát tới các đời trước đó. Thế nhưng tiệm tạm hóa là nơi thờ phụng tập trung của biết bao thế hệ đã qua đời như ông, bà, cha ông... để thay đổi trạm xe buyt, đâu dễ đổi thay.
Cũng cần phải nói rằng: Vào năm 2010, sau khi dự án mở mang QL8B được khai triển, trạm xe buyt Họ Đặng bị “dính” tham gia hành lang ATGT các con phố bộ. Mọi việc, chúng ta cần nhìn nhận, đánh giá sự việc một cách khách quan, đa chiều. Bởi đây không phải là khu vực chợ độc nhất trên quốc gia vướng vào hành lang mà có hàng trăm, hàng ngàn trường hợp gần giống. Thậm chí vì nhân tố tâm linh, có những chỗ vướng tham gia gốc đa nên đoạn đường bị chẻ làm cho đôi...
Bổn phận của địa phương đối với di tích lịch sử văn hoá
Công bằng mà nói, việc quản lý di tích lịch sử văn hoá đã được xếp hạng theo pháp luật của Luật di sản văn hóa, trước hết là trách nhiệm của địa phương. Sau khi di tích được xếp hạng sẽ xây dựng Ban điều hành di tích, ở đây BQL di tích Đền thờ Quan ngự sử thiếu bảo Liêu Quận Công Đặng Sĩ Vinh gồm: Chỉ huy Đô thị khiến Trưởng ban và các thành viên đại diện dòng tộc là các thành viên. Không hiểu ông Chủ toạ UBND đô thị có nhân thức điều này không? Thế nhưng qua phần nhiều lần quy hoạch để mở mang các con phố, nhưng phía Ban điều hành chưa hề có Tờ trình thông báo với các ngành có thẩm quyền của UBND quận Nghi Xuân và Sở Văn hóa, Thể thao và Ngao du để đề xuất các cách thức xử lý đối với đền thờ?
Thực hư sự việc vẫn còn chưa “rõ trắng, rõ đen”, thế nhưng dư luận lại “ầm lên” việc trường học họ “xâm lăng” trục đường là hoàn toàn trái ngược với giấy má di tích đang được lưu giữ tại cơ quan chuyên ngành, các hạng mục của khu vui chơi như: cổng, hàng rào và tắc môn của di tích thuộc khu vực kiểm soát an ninh II, là khu vực xung quanh khu vực I của di tích gồm các nhân tố gốc của di tích như hạ điện, trung điện và thượng điện với tổng quy mô khoanh vùng thuở đầu là 283 m2. Trong khi việc Trạm xe buyt họ Đặng được xây dựng lại trong khoảng năm 1943, đến năm 1995 mới ban hành Nghị định về giải vây hành lang an toàn liên lạc thì việc nói đền thờ “đánh chiếm” liệu có vô tư?
Cũng cần phải nói rằng: Thực tại tổng diện tích ở dọc đường là 283m2, theo phiên bản đồ quy hoạch được vẽ năm 2003 đang được lưu tại Bảo tàng thức giấc thì diện tích đất nằm vào chỉ giới tuyến đường quy hoạch liên lạc là 129,6 m2. Qua tò mò chúng tôi được biết, hiện nay các cơ quan tính năng (cụ thể là Sở VHTTDL) chưa nhận được bất kỳ Tờ trình nào của UBND thành phố Nghi Xuân và UBND thị xã Nghi Xuân về việc xin quan điểm di dời trên hè phố. Việc dư luận dẫn chứng nghĩa vụ điều hành và di dời di tích là của Sở Văn hoá – Thể thao – Du lịch là không nắm rõ luật pháp điều hành nhà nước về di tích. Bởi đền thờ Thiếu bảo Liêu Thị xã Công Đặng Sĩ Vinh là di tích lịch sử Văn hoá cấp tỉnh giấc không có tức là Sở VHTTDL là doanh nghiệp quản lý và có quyền định đoạt mọi việc từ trên xuống mà phải theo trình tự giấy tờ đúng quy định.
Trong khi, đối với quần chúng Hà Tĩnh, ông Đặng Quốc Khánh là chủ tịch, người có quyền quyết định trong việc điều hành chính quyền. Thế nhưng, đối với ở dọc đường Họ Đặng, ông Khánh chỉ là thế hệ chắt chiu, là một “đinh” gầy trong một “chi” của họ. Không thể sử dụng quyền lực của một Chủ toạ thức giấc để “cưỡng ép” di dời công viên, bởi “phép vua còn thua lệ làng”.
Phải cương trực nói rằng, nếu đây không phải là những nơi công cộng của dòng Họ Đặng, một dòng họ lớn, có đa dạng đời khiến cho chỉ huy cấp tỉnh giấc thì chắc có lẽ dân tình sẽ không mặn mà tới thế. Vậy, mục đích của dư luận hướng tới là gì? Trên hè phố Họ Đặng nằm trong hành lang ATGT tuyến phố bộ hay người cháu của dòng tộc này đang đảm nhiệm Chủ tịch Tỉnh?
Việc bẻ cong con đường để “né” công viên Họ Đặng là có thật. Dĩ nhiên, người Việt ta có câu: “Sau cái lý còn có cái tình”, đâu dễ san bằng kẻ thẳng được. Hãy công bằng với mọi việc, đừng chạy theo những tin tức có tính mục đích.
Xem nhiều hơn: máy bơm công nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét