5h chiều thứ 3, từ cửa sổ văn phòng phóng tầm mắt ra con đường Lê Văn Lương, tôi ngỡ ngàng trước sự vắng vẻ. Con đường mà cứ vào giờ tan tầm là đặc kịt xe pháo, khói bụi, tiếng còi, sự bon chen và đâu đó cả những tiếng thở than, van xin… hốt nhiên lại im re tới ngạc nhiên trong thời điểm U23 Việt Nam chuẩn bị bước tham gia loạt luân lưu định mệnh với Qatar.
Tôi biết vào lúc đó, hàng triệu triệu CĐV đang đứng trước màn hình. Người đặt tay lên tim, người chắp tay nguyện cầu, có cả những người không dám nhìn vào màn hình. Đa số đang cùng âm thầm tiếp sức cho các chiến binh U23.
Thế rồi tôi đột nhớ tới một trong những tập truyện nổi tiếng nhất của bộ truyện tranh huyền thoại 7 viên ngọc rồng: Songoku không thể tấn công lại Mabu, đã mưu trí nghĩ ra cách đón nguồn năng lượng của tổng thể cư dân trên nhân loại, thích hợp lại thành một quả cầu năng lượng đẩy đà.
Cả hành tinh cùng giơ tay lên trời, từng người đóng góp những nguồn năng lượng bé bỏng của chính mình, thích hợp thành nguồn năng lượng đẩy đà tấn công bại Mabu. Chiều thứ 3 gần đây, 90 triệu CĐV vn nhịn nhường như cũng đã tiếp thêm năng lượng để những chiến binh U23 có sức bền chạy suốt 120 phút.
Điểm yếu thể lực vốn bị coi là mạn tính của bóng đá Việt đã không còn hiện hữu tại VCK U23 châu Á lần này nữa. U23 cần chúng ta - những CĐV.
Nhưng ở chiều trái lại, chúng ta lại càng cần thầy trò Park Hang Seo hơn gấp bội. Chúng ta cần U23 lập kỳ tích để trông thấy: Hóa ra đằng sau những bon chen, những khó tính của cuộc sống, nhân loại vẫn xinh đẹp cực kì.
Bức tranh chụp CĐV đông đặc 2 bên trục đường vẫn nỗ lực vươn tay để chạm lấy nhau thật đẹp. Ngăn giữa họ là một dải phân cách cứng. Nó giống như hình ảnh ẩn dụ cho những bon chen, toan tính của cuộc sống. Nhưng ví như vượt lên được rạng rỡ giới đó, con người có thể gần nhau hơn gấp bội.
Suốt cả ngày 24/1, câu chuyện phổ biến của cả dân tộc là bóng đá. Không còn trẻ ranh giới giữa giàu và nghèo, giữa thành thị và nông thôn, giữa già và trẻ. 90 triệu CĐV chạm chán nhau ở những câu chuyện về chiến tích thần kỳ của thày trò Park Hang Seo.
Một người bạn của tôi kể rằng: Trong 2 tiếng "đi bão" sau chiến thắng trước Qatar, anh ta gặp ai cũng bắt tay, và ngược lại, ai chạm chán anh cũng giơ tay đòi bắt. Tuyến phố đông khó khăn giảm thiểu khỏi những va chạm giao thông, nhưng mọi va chạm đều có thể giải quyết bằng câu thần chú: vietnam quán quân.
Không có tranh biện, không có những màn động tay động chân, không có những cái đầu hot. Trong thời điểm cả dân tộc cùng có một mối nhiệt tình, cùng tận hưởng một nụ cười, nhân loại bỗng nhiên trở nên bao dong hơn, hiền hậu hòa hơn.
Thế rồi chúng ta cùng nhận ra: Thật ra người Việt thỉnh thoảng mất giữ vững, bon chen cũng vì cuộc sống quá thiếu thốn những món ăn ý thức. Chúng ta sống trong một phường hội có đa dạng sức ép, tới từ đa dạng yếu tố không giống nhau. Nó làm cho loài người mất giữ vững, dễ nổi nóng, thiếu bao dong.
Sau khi những cái đầu hot nguội lại, đa phần nhân loại đều ý thức được họ đã hành động bộc phát. Nhưng thảng hoặc khách hàng nào rút trải nghiệm cho lần sau. Nó dần trở thành một căn bệnh lây lan trong cộng đồng.
Và U23 vn đã cho chúng ta một liều thuốc chữa xong hoàn toàn.
Tối 23/1, mọi con người đều khoác lên mình màu cờ quốc gia, và trong thời điểm đó, chúng ta đều giống nhau. Một cậu học sinh cơm không no 3 bữa cũng mặc, cũng la hét, cũng hô vang những câu tương tự như anh chàng ca sỹ Đàm Vĩnh Hưng.
Bóng đá thật kỳ diệu. U23 Việt Nam cảm ơn người hâm mộ vì sự cổ vũ cuồng nhiệt. Chúng ta cũng cần gửi tới thầy trò Park Hang Seo một lời cảm ơn gần giống.
Xem nhiều hơn: máy bơm dân dụng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét