Có lẽ bản thân Jim Preston (Chris Pratt) trong bộ phim Passengers sẽ chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một bạn nào đó trên con tàu thiên hà tiếp liền nhì hành tinh phương pháp nhau tới 120 năm ánh sáng giả dụ anh không bất thần thức giấc dậy vị sự cố trục trẹo của buồng ngủ đông. Cũng phải thôi, vì nhiệm vụ của anh là tới Homestead II và sống thế cuộc còn lại trong vai trò một người thợ máy được nhận ưu đãi chứ không hề kẻ lắm tiền phổ thông của muốn thưởng thức cuộc đời ở mai sau. Nhưng thực tiễn luôn tréo ngoe tương tự, nó luôn thách thức chúng ta bằng những chuyện chúng ta không biết trước được. Và rồi trong cái phép thử đó, có khi nó lại cho ta một tình ái, cuồng nhiệt nhưng cũng đầy gian xảo.
Jim là một kẻ cô quạnh. Qua những gì anh thuật lại với Arthur, với bản thân, với Aurora, chúng ta có thể hình dung anh là một người rất phổ biến. Anh không có chỉ tiêu sống lớn lao như Aurora, anh chỉ muốn bình an trong giấc ngủ đông 120 năm rồi thức giấc dậy ở một quả đât mới. Ấy vậy mà cái sự cố chết tiệt chẳng biết trong khoảng đâu đã bắt anh phải tỉnh giấc trên con tàu có 4900 người khác vẫn đang say ngủ.
Còn tồi tệ hơn khi anh chẳng thể quay lại "giấc ngủ" trong 90 năm sắp đến. Hãy mường tượng chính mình là Jim, bạn sẽ thấy thui thủi đến nhịn nhường nào. Cái con tàu kếch xù nóng bức vì kim loại và thứ màu xám ngoét ấy chỉ độc nhất vô nhị có anh là sinh vật sống đang hoạt động cùng một gã người máy ở quầy bar. Anh có thể khiến cho đa số mọi thứ trừ những việc giúp anh có thể ngủ đông quay về, thậm chí là không mặc quần áo đi rong trên tàu. Bởi vì anh chỉ có một mình, lo lắng hay vô vọng cũng chỉ một bản thân mình thôi.
Vì vậy mà sự hình thành của Aurora - một cô gái xinh đẹp đang an ninh trong buồng ngủ đông đã làm cho nhân loại của Jim nghiêng ngả. Anh dằn vặt phiên bản thân, tranh đấu nội tâm suốt mấy bốn tuần trời vì cái ý nghĩ muốn tiến công thức cô ấy, biến cô thành một kẻ thứ nhị bận rộn nạn trên tàu, một người cùng anh chia sớt sự bơ vơ. Cuối cùng thì phiên bản năng của một con người đã chiến thắng, Aurora đã thức dậy mà không nhân thức mình được tấn công thức bởi một sự thui thủi cùng cực chứ không phải vì lỗi kĩ thuật.
Mối quan hệ của họ đã mở màn từ một tội vạ. Giống như khi Eva mang trái cấm về cho Adam ăn vậy, chính từ cái khoảnh khắc phạm tội đó, trái đất mới mở màn. Ngay trong khoảng đầu, có nhẽ không người nào cho nhân loại cảm xúc, nhưng có lẽ những bạn dạng năng nguyên thủy như sự sẻ chia luôn nằm sẵn trong mỗi chúng ta. Có như vậy Eva mới chia sớt sự nhận thức của mình với Adam, có tương tự Jim mới bắt một người khác cùng cô độc với bản thân. So ra thì Aurora vẫn may mắn hơn vì lúc tỉnh dậy cô đã không một bản thân mình. Và bằng những nhu cầu căn bản nhất của con người, nhì kẻ nhỏ xíu khổ thân trên con tàu mênh mang ấy đã yêu nhau dễ dàng.
Bạn thấy đấy, tình ái không bỗng dưng mà có. Nhiều khi nó sản sinh từ chính những nhân tố chúng ta làm cho một cách rất bản năng. Jim đã khiến một việc phạm tội, một tội độc ác chẳng thể dung tha nhưng hãy nhìn cái phương pháp anh và Aurora xây đắp cả trái đất chỉ có nhị người mà xem, nó đẹp thế nhưng mà. ngừng thi côngĐây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Aurora dù căm hận Jim đến nỗi muốn làm thịt chết anh nhưng vẫn không thể tẩy não chính mình khỏi những vui vẻ nhị người đã từng có.
Jim và Aurora là nhị thực thế khiếm khuyết đối chọi. Một kẻ không hoài bão sống thế cuộc người khác ban cho và một người hài lòng loại bỏ hiện nay để bé dại dựng một chiến thắng mập mạp cho mình. Để rồi khi phải đối mặt với những cú rẽ hiểm hóc của thế cuộc, kẻ vô định kia lại định hình cho bản thân một hướng đi còn người đầy ắp dự tính lại cảm thấy bản thân mình bị nhấn chìm.
Nhưng chính sự đối chọi đó đã trở thành sự đồng điệu trong tâm hồn họ. Dù trong đó có một sai lạc, nhưng nhì tâm hồn bơ vơ đã sắm thấy nhau ở nơi tuyệt vọng nhất. Tình ái của họ đã làm những sốt ruột về mai sau bay biến, mặc cho ngoài kia vẫn là môi trường đen ngòm. Như thể chỉ cần có nhau, ta có cả nhân loại này. Và phải giữ lấy nhau thật lâu, vì ngoài vòng tay nhau là chông gai.
Đôi lúc chúng ta cũng sẽ thấy bản thân giống họ, dù mỗi ngày ta vẫn phải điều hành trong thế giới này như một mắt xích. Nhưng hàng ngàn người lướt qua ta mỗi ngày, hàng trăm mối quan hệ ta có trong tay vẫn không khiến cho ta thỏa mãn. Có những đêm khi đối diện với cái môi trường đặc quánh sự im lặng, ta cảm thấy cô quạnh tới tận cùng.
Tuy nhiên, không phải kẻ nào trên đời cũng giống bản thân, hầu hết người vẫn đang an vui vì vui vẻ của họ. Chỉ có những người thiếu một cái gì đó như Jim, như Aurora, như Arthur hay Gus thì mới bồn chồn sự trằn trọc trong lòng mà thôi. Nhưng nó lại cố nhiên tới mức họ hài lòng nó như một sự sắp xếp của cuộc đời. Chỉ tới khi biến cố xảy ra, trái tim mới thôi thúc họ tìm gì đấy lấp tham gia. Cuộc đời tàn khốc nhưng cũng vô tư ở chỗ đó, nó cho ta sắm được thứ mà ta buông bỏ trong khoảng lâu trong những lúc hoang mang nhất.
Bất kể bạn là người nào, là một gã thợ máy vô danh hay một cô nhà văn nổi tiếng, bạn vẫn cần một người nào đó giữa thế cuộc này. Cô độc biết mấy giả dụ mỗi ngày phải tự đến bên bàn ăn lấy khẩu phần của mình rồi "tiêu" hết một ngày dài ngán ngẩm với những cỗ máy tự động. Sẽ bi thảm biết bao lăm nếu chỉ một bản thân bay giữa ngân hà lấp lánh ánh sao. Nhưng, có một người để thương thì mọi thứ sẽ đẹp hơn gần như. Sự vô vọng về tương lai cũng sẽ xuất hiện những chờ đợi màu xanh, như mầm cây mà Jim đã gieo giữa con tàu. Như phương pháp Jim và Aurora đã bỏ lại đằng sau cái không gian khô lạnh trong hình hài một khu vườn sum sê.
Nhân loại này chỉ thực sự mở đầu khi trái cấm bị xâm phạm, khi hai kẻ tội đồ bị đuổi khỏi vườn địa đàng vĩ đã làm cho yếu tố lỗi lầm. Nhưng chính sai lạc ấy là khởi sự cho tình yêu, thứ mà nhân loại luôn được dạy dỗ và tìm kiếm. Chỉ cần có nhau, nơi nào chúng ta bước qua cũng chính là vườn địa đàng. Êm ấm đôi lúc phải tìm kiếm rất lâu nhưng cũng có khi nằm sẵn trong tay, chỉ cần mình nắm lại giữ lấy. Có phải bỏ đi cuộc sống cũng đã sao, vì những gì an nhiên nhất lúc yêu nhau chỉ có nhì người hiểu được.
Xem nhiều hơn: máy bơm dân dụng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét